Tự sự
Dòng thời gian cứ lặng lẽ trôi qua
Trong chớp mắt cái Già xồng xộc tới
Răng lung lay, tóc cước dăm bảy sợi
Con đã thăng bố mẹ chức ông bà…
56 mùa lá rơi, mình đã về già
Ai khen trẻ cũng chẳng còn tin nữa
Đùa với thời gian ? Dám ư? Càn rỡ!
Mắt cứ mờ đi, xương đau nhức lúc trở mùa…
Ăn muốn thêm nhưng bụng chẳng cho
Mặc muốn đẹp nhưng người giờ méo mó
Ở muốn thênh thang nhưng cứ leo là thở
Tim loạn, đầu gối đau, huyết áp vọt tăng…
Nào đâu thời con gái cứ phăng phăng
Nghĩ như chớp, nói là làm, nhanh như cắt
Không chấp nhận dềnh dàng, hơi tý là nóng mắt
Nhìn tháng ngày trôi mới chậm chạp làm sao!
Giờ ngoảnh nhìn đời như một giấc chiêm bao
Mới ngày nào còn trong tay Mẹ bế
Mắt giương to, cười ngây ngô đáo để
Nay đã bế cháu yêu, bi bô gọi “Bà, bà”…
Cái thân này ngày sẽ càng già
Như chiếc áo mãi dùng rồi cũng rách
Nhưng trong thân còn cái Tâm chân thật
Mới tinh khôi, trẻ mãi, chẳng già.
Còn nửa đời người cố nhận diện cái Ta
Để biết sửa mình, biết sống không phân biệt
Gắng quan sát – nhìn và nhận biết,
Không diễn suy, không áp đặt ý mình…
Học sống một mình trong những lúc điêu linh
Cả trong lúc mừng vui, ngập tràn hạnh phúc.
Tập luôn sống là người có ích
Cho chính ta và cho cả muôn loài.
Dù kiếp nhân sinh có trôi nổi bọt bèo,
Vẫn cố vươn lên làm đóa sen thơm mát
Trong bùn lầy, chắt chiu bao tố chất
Để hiến cho đời thơm ngát Tình thương…
Sắp rời xa nhưng lòng chẳng vấn vương
Vì có đến đâu mà có đi như người nghĩ
Ta đã có trong nhau từ vô vàn thế kỷ
Từ thuở hồng hoang-kiếp này và mãi những kiếp sau…
Ta vẫn có trong nhau.
Bucuresti, 26.05.2012
(Một sáng đẹp trời sau nhiều ngày mưa u ám)
Lê Việt Liên
*****
Ta cứ mải mê chạy theo nhiều ham muốn
Ao ước thỏa mãn những tham vọng không thôi
Khi trên mâm cơm chén đũa chỉ một đôi
Gối lạnh chăn đơn trong những đêm cô quạnh
Không sự hiện hữu của người thương bên cạnh
Mới thấy trân quý những giây phút bên nhau
Lãng phí thời gian vào những việc không đâu
Mà quên đi điều cần làm, dù nhỏ bé
Một vòng tay ôm, bạn ơi đừng tránh né
Một nụ cười hay một ánh mắt thương yêu
Được sống bên nhau nào có được bao nhiêu?!
Hãy cho nhau Tình yêu và sự Bình yên…
Bạn nhé.
Bucharest, những ngày buồn tháng 7/2012.
Dương Quỳnh Chi
*****
Ai dám tự hào mình là người mạnh mẽ?
(Trả lời thắc mắc của HCL)
Ai trong chúng ta dám tự hào mình là người mạnh mẽ?
Phải chăng chỉ để che dấu sự mềm yếu của bản thân?
“Tình yêu là sự yếu đuối cao quý nhất của Tinh thần”-
Tôi còn nhớ mãi John Dry-den đã có lần nói vậy.
Sự yếu đuối vốn rất “người”, đừng che đậy!
Hãy khóc đi! Khóc cho thỏa thích bạn ơi
Khóc để cảm nhận tình yêu của bạn đời
Cảm nhận được sự yêu thương của bè bạn.
Tôi hiểu cuộc đời này nhiều điều cần phải có giới hạn
Hãy xem “yếu mềm” như cơ thể được thả lỏng phút giây
Bạn sẽ thấy tâm hồn thanh thản và sung sướng ngất ngây
Sẽ hạnh phúc nếu chúng ta biết cách cân bằng cảm xúc.
Bucharest, tháng 7.2012
DQC
*****
Khi phải đối diện với nỗi sợ hãi
Tôi thường sống trong thấp thỏm âu lo
Nhưng khi chấp nhận đi xuyên qua nó
Tôi nhận ra là…có đáng sợ đâu!
Một hy vọng, xin hãy trao cho nhau
Giúp vượt qua phận đời nhiều trắc trở
Dù hy vọng đôi khi bị lỡ dở
Vẫn mãi là hạnh phúc của chính ta.
Và bây giờ tôi đã kịp nhận ra.
Bucharest, tháng 7.2012
Hương Giang (DQC)
*****
Kinh nghiệm của tôi
Hương giang này tôi có một bí quyết
Giúp trái tim nhẹ đi nỗi thương đau
Tập cho mình chấp nhận mãi về sau
Biến đau khổ thành niềm vui hạnh phúc
…
Tôi một lần thất tình và đôi lúc
Thấy thế giới bỗng sụp đổ dưới chân
Tôi vẫn còn đó, vẫn đứng trân trân
Hồn đã mất nhưng xác còn nguyên vẹn
Tôi đã sống với con tim ước hẹn
Yêu em say đắm, yêu mãi không thôi
Hạnh phúc của em là hạnh phúc của tôi
Tôi yêu em như em yêu người ấy.
…
Chúc bạn tươi vui như tôi từng thấy
Chúc bạn hạnh phúc như vẫn ước ao
Xin hãy ngước nhìn lên những vì sao
Và ước đi! Ước những gì bạn muốn.
Âu châu, 19.7.2012
Bạn đọc
*****
Chuyến xe tình
Thời gian vẫn nổ máy, rồ ga chạy giữa cuộc đời
Nhưng đường tình yêu tôi không bao giờ về đích nữa
Chiều heo may gió bùng khơi ngọn lửa
Ngọn lửa ân tình nham nhở vết thời gian…
Có thể tôi về phía mặt trời gọi đêm sang
Nơi cây lúa ngậm đồng chiều về thơm hương sữa
Nơi con diều giấy ngày xưa không bao giờ về nữa
Bởi mùa xuân tôi đánh mất đi rồi…
Có thể tôi về phía nỗi nhớ xa xôi
Đời có thể lung linh ngọn nến
Nhưng thời gian không bao giờ đỗ bến
Tàn đêm rồi tàn nến về đâu?…
Có thể tôi về phía bến sông sâu
Tìm vớt lại tiếng cười năm cũ
Trăng cô đơn. Trăng buồn không ngủ
Con nước nhớ ai lằng lặng nép chân cầu
Có thể tôi về… nhưng chẳng biết về đâu…
Thanh Hải
*****
Nhắn gọi
(Góp ý với Thanh Hải)
Nếu biết anh về . . . nhưng chẳng biết về đâu
Thì xin anh cứ ngồi im một chỗ
Tiến và thoái đều làm nên đổ vỡ
Thì ngồi im, bọn tớ đón anh về!
Nếu chuyến xe tình nằm lại ở ven đê
Thì may quá, anh chưa chết đuối
Nếu xe tình là chuyến đi bữa cuối
May cho anh lành lặn, biết mò về
Thực lòng say như một gã điên kia
Và chếnh choáng không định ra phương hướng
Chuyến xe tình khiến anh say ngất ngưởng
Cảm nhẹ thôi cơn gió chướng cuộc tình!
Tỉnh lại đi, đường rộng mở thênh thênh
Chuyến xe ấy anh chẳng cần nhớ nữa
Biết mình say là tim còn đỏ lửa
Là nguồn yêu chan chứa hẹn chuyến sau
Chẳng việc chi bạn hỡi, Chớ đau đầu!
Phạm Quang Thu