Khi sinh ra nào ai biết mình là người mạnh mẽ
Phải chăng vấp ngã đã giúp họ mạnh mẽ lên thôi?
Đừng nhìn bề ngoài Người đàn bà mạnh mẽ, bạn ơi
Đừng cho rằng họ lạnh lùng, gớm ghê và đáng sợ
Họ mong manh dễ vỡ, dễ tổn thương và cô độc
Mang dáng vẻ của mùa đông. Lạnh lẽo một mầu tro
Rồi đôi khi cuồn cuộn, ào ạt sóng xô
Cuốn phăng đi những ký ức buồn đau cay đắng
Nhưng đàn bà dù có mạnh mẽ bất cần đến mấy
Thì vẫn là đàn bà,
Vẫn yếu đuối,
Vẫn khóc vì một người đàn ông
Tiếng khóc không òa vỡ
Nhưng đủ để hiểu tâm hồn đã vỡ nát, trống không
Đủ để hiểu thế nào là cô đơn,
Là buồn đau bất tận
Người đàn bà mạnh mẽ tự gặm nhấm nỗi đau, uất hận
Tự lấp đầy khoảng trống. Tự giải thoát bản thân
Tự vỗ về mình trong lạnh lẽo đêm thâu
Tự rót ngọt ngào vào cõi lòng mặn chát
Chấp nhận bước qua mọi nỗi đau, mất mát
Chấp nhận một mình. Dù đời có quạnh hiu
Chấp nhận vô cảm. Buông bỏ hết thị phi
Chấp nhận số phận.
Như đinh đóng trên tim.
Ứa máu.
Nếu có gặp lại và thấy họ lướt qua như cơn gió
Đừng vội nghĩ họ đã hết đau,
Mà chỉ là họ tha thứ mà thôi
Họ sẽ chẳng khóc thêm vì bạn nữa, bạn ơi
Đừng vội nghĩ họ sắt đá,
Mà chỉ là họ muốn thoát ra khỏi đời bạn mãi mãi
Nếu sau này bạn có yêu một người đàn bà mạnh mẽ
Xin hãy hiểu họ. Và xin hãy kề bên
Hãy ôm thật chặt.
Vỗ về nhé.
Thật êm
Bởi họ mong manh,
Dễ tổn thương,
Dễ vỡ.
Bucharest 2013.
Dương Quỳnh Chi
*****
Mặt trời và Ngọn cỏ
Nếu anh là mặt trời.
Còn em là ngọn cỏ.
Anh sẽ thiêu cháy em
Khi nụ hôn chưa tới.
Nhưng anh ơi có hiểu
Cỏ em sẽ héo buồn
Nếu mặt trời thôi chiếu
Ngàn tía nắng quanh em.
Em sống thiếu tình bạn
Như cỏ thiếu ánh trời
Khác gì con suối cạn
Giữa cánh rừng chiều đông.
Nếu em là mặt trời
Còn anh là ngọn cỏ
Như chuyện ngắn ngày nào
Em từng say mê đọc
Thì anh ơi, em ước
Cỏ anh thành cây keo
Vươn lên dù khi đó
Mặt trời em thờ ơ.
(Thơ dựa theo truyện ngắn cùng tên của nhà văn Nga Crivin )
Bucharest, tháng 3.2015
Bùi Thanh Hằng
*****
Tự Tình
Bucarest 25/10/2013
Thủy Thi
*****
Dòng sông và nỗi nhớ
Biển đời khát những say mê
Em đi xa hỏi có về với anh
Vẫn tha thiết chảy dòng xanh
Bên bồi bên lở mà thành nhớ thương
Vẫn yêu em đến vô thường
Bên bờ bến cũ đêm trường anh ru
Đã từng cạn một mùa Thu,
Đã từng thề với cho dù Em ơi
Nỗi niềm bến lở sông dời
Còn đây kỷ niệm một thời có em
Đã từng ngày nhớ mong đêm
Thời gian cứ thế dệt lên tình đời
Em đi xa thế em ơi
Dòng sông cứ lở cứ bồi tháng năm
Đã từng tròn khuyết với rằm
Dòng lên dòng xuống những mong em về
Em đi có nhớ sông quê
Tiếng ca ngày ấy đêm hè tròn trăng
Em xa còn nhớ ta chăng
Ai hơn em lấy ai bằng nhớ anh!
Hà nội, 20/11/2013
Phạm Quang Thu
*****
Một mình
Bucharest 2013
Bùi Quang Minh