Mùa lành
*****
Tình yêu mùa hè
*****
Tự hào trên mảnh đất Rồng bay
Tinh mơ ra phố sáng hôm nay
Thấy rừng cờ đỏ sao vàng bay
Chen lẫn hàng cây sao thẳng tắp
Hân hoan, tôi thấy tự hào thay!
Hà Nội trái tim của Việt Nam
Trong lòng dân tộc dáng hiên ngang
Kiêu hãnh, quật cuờng trong lửa đạn
Thời bình êm ả một Tràng An.
Thành phố hòa bình rợp màu xanh
Công viên, hồ nước thật hữu tình
Hoa lá bốn mùa đua sắc thắm
Con người, cảnh vật sao thanh bình!
Biết bao chiến sỹ đã hi sinh
Vì dân vì nuớc quên thân mình
Máu xương đổ xuống, hồn còn đó
Nâng cờ Tổ quốc mãi bay lên…
Ta tự hào là người Việt Nam
Nòi giống Tiên-Rồng bốn ngàn năm
Thăng Long-Đông Đô-Hà Nội đó
Hồn thiêng sông núi đất Hà thành.
Thấm thoắt đã trôi Sáu mươi năm
Thủ đô qua tuổi Một ngàn năm
Con người cảnh vật dù thay đổi
Vẫn vẹn nguyên hào khí Thăng Long./.
Lò Đúc, 7.10.2014
Lê Việt Liên
*****
Hà Nội thu
Hà Nội thu
Bâng khuâng nỗi nhớ
Lá vàng rơi,
thờ thẫn…
nắng thu về
Hoa bằng lăng
còn vấn vương màu tím
Cặp môi hồng
se lạnh
gió heo may
Hà Nội vào thu
sương giăng mờ lối ngõ
Hương tóc ai
phảng phất đến nao lòng
Hà Nội sang thu,
xốn xang thêm nỗi nhớ
đất Thăng Long
hào khí của “Rồng bay”
Dẫu qua rồi một thuở đắm say
đầy mơ mộng
tay trong tay
dưới hàng cây, dạo bước…
Nhưng mãi còn
một Hà Nội
của lòng ta ./.
Bucharest, tháng 10.2014
Bùi Quang Minh
*****
Mỗi lần tôi trở về bên Hà Nội
Tôi lang thang trên khắp nẻo Hồ Tây
Để được nhớ một quãng đời thơ ngây
Đã sống trọn trong tôi bao năm tháng
“Im lặng đêm Hà nội”… tôi choáng váng
Bao ký ức bỗng ngùn ngụt trở về
Tiếng chim đêm khắc khoải gọi bạn về
Đêm Hà nội cuối thu se se lạnh
Vẫn ấm áp dù tình đầu cô quạnh
Vẫn say mê dù em đã khước từ
Tình yêu tôi là mãi được tương tư
Mơ thấy em dù chỉ trong tâm tưởng
Bên hồ Gươm mênh mông tôi tận hưởng
Một không gian im lặng đến mơ hồ
Cơn gió lạnh ôm trọn nhúm lá khô
Lất phất rơi từng giọt mưa hiu hắt
Chợt bừng tỉnh. Giấc mơ dài vụt tắt
Hương hoa sữa thơm ngát bỗng tràn về
Đêm Hà Nội im lặng đến tái tê
Tôi vui sướng gặp em.
Ơi hoa sữa!
Bucharest, mùa thu 2012
Dương Quỳnh Chi
*****
Hà nội ơi, tôi vẫn thương vẫn nhớ
Mấy chục năm sao thấy quá xa xôi
Ngày xa em nước đọng mặn khóe môi
Chân bước đi, lòng thẫn thờ, lầm lũi
Hà nội ơi, lá thư tuy nhầu cũ
Tình còn nồng ngỡ như mới hôm qua
Sưởi ấm lòng dù bão tố phong ba
Hàng chữ đó in mối tình khờ khạo
Giờ đây ngồi nhìn chàng trai hát dạo
Hát về cuộc tình nào đó xa xưa
Một mình tôi trong quán vắng chiều mưa
Ly cà phê buông lơi từng giọt nhớ.
Bucharest, hè 2013
DQC
*****
Ký ức Hà Nội xưa
Hà Nội xưa ơi! Sao yên bình đến thế
Xe đạp, xính lô quay chầm chậm, nhẹ nhàng
Từng bầy trẻ nhỏ trên hè phố thênh thang
Đùa cười ríu rít sao nghe lòng ấm lạ
Cảm giác lâng lâng mỗi khi trời vào hạ
Phố Phan Đình Phùng hoa sấu tỏa ngát hương
Hoa thảm li ti lấp lánh những giọt sương
Gợi lại trong tôi nét riêng thật Hà Nội
Vẫn còn nhiều lắm… ký ức về nguồn cội
Tôi khao khát lắm! Một Hà Nội bình yên
Tôi thèm khát lắm! Một Hà Nội hồn nhiên
Sẽ có một ngày tôi trở về Hà Nội !
Bucharest, tháng 10.2013
DQC
*****
Hà Nội ơi sao nhớ mãi không nguôi
Bao ký ức lại tràn về nhức nhối
Hà Nội ơi sao cứ hoài tiếc nuối
Kỷ niệm buồn trĩu nặng cuộn vào thơ…
Nhớ những nóc nhà khói thoảng vu vơ
Nhớ những hàng cây phủ đầy hoa trắng
Nhớ chiều Hồ Tây ngập tràn trong nắng
Nhớ đường Thanh Niên nghe gió lao xao
Nhớ phố Nguyễn Du, nhớ đến nôn nao
Nhớ hương hoa sữa tìm về nhắc nhở
Nhớ da diết những con đường phố cổ
Nhớ tiếng rao đêm réo rắt nao lòng
Bánh khúc, bánh bao, hương cốm làng Vòng
Nhớ kem Tràng Tiền, Hàng Vôi, Thủy Tạ
Nhớ tiếng chuông chiều nghe sao ấm lạ
Nhà thờ Cửa Bắc chuông dội ngân vang
Phố Phan Đình Phùng ngập đầy lá vàng
Đường Lò Đúc với cây sao cao vút
Đường Điện Biên Phủ hàng đa chĩu búp
Hoàng Diệu sừng sững cổ thụ bên đường
Nhớ một buổi chiều lạnh cóng trong sương
Tôi đứng vật vờ ngóng em trở lại
Trái tim chết lặng mối tình khờ dại
Rút vội mảnh giấy trao lại cho em
Em nhận thư đó chẳng thèm ngó xem
Nói lời xin lỗi, bước đi vội vã
Trao lại cho tôi tình đầu nghiệt ngã
Nỗi đau dai dẳng đến tận bây giờ
Tôi muốn ôm lấy Hà Nội nên thơ
Đầy âu yếm trong tháng ngày rong ruổi
Để ấp ủ một Hà Nội mong mỏi
Đang thu mình nhỏ bé giữa vòng tay
Và hôm nay một mình tôi ngồi đây
Gọi tên em trong thì thầm nỗi nhớ
Hà Nội yêu với mối tình dang dở
Trong vần thơ mùi hoa sữa nồng nàn.
Bucharest, 2014
Dương Quỳnh Chi