Tôi còn nhớ nhà văn Pháp De Balzac đã từng nói
Người có tính ganh tỵ khổ sở hơn bất cứ một người bất hạnh nào
Bởi vì hạnh phúc của người khác càng lớn bao nhiêu
Thì nỗi bất hạnh trong anh ta sẽ lại nhân lên ngần ấy.
Tính đố kỵ ganh ghét từ ngàn xưa đã từng thấy
Nó càng phổ biến khi xã hội ngày càng phức tạp hơn lên
Cạnh tranh lớn, con người dẫm đạp lên nhau,
Và đương nhiên,
Đã bất chấp cả tình người, lương tâm và tự trọng
Nó làm tổn hại sức khỏe,
Căng thẳng tinh thần,
Chán chường và thất vọng
Phá hoại mối quan hệ trong xã hội, giữa con người với nhau
Cản trở sự phát triển tài năng của chính mình và thế hệ mai sau
Ảnh hưởng không tốt đến cuộc sống và trong mọi công việc
Nghĩ mà thấy thật tội nghiệp!
Tội nghiệp cho những con người ích kỷ, nhỏ nhen
Vậy phải làm sao để yêu người?
Không hằn thù?
Bon chen?
Và để biết mình là ai?
Ở đâu?
Trong bao la vũ trụ
Nên biết cái mà người ta đạt được là nhờ công sức, tài năng được tích tụ
Cần biết chấp nhận trong cuộc sống có chút may mắn cho mỗi người
Tự làm chủ số mệnh, làm chủ cuộc đời
Bình tĩnh lạc quan trước thành công của người khác
Không nản lòng nhụt chí trước những điều chưa đạt
Luôn tin tưởng ở bản thân. Thất bại chỉ tạm thời
Cần dũng khí. Vững vàng đôi chân trên mọi nẻo đường đời
Hồn thanh thản bước vào cuộc chiến với bao niềm háo hức
Nếu không thể xóa bỏ được ganh tỵ vì nó đã ăn sâu vào tiềm thức
Thì hãy làm cho nó có ý nghĩa tích cực hơn lên
Cạnh tranh lành mạnh, chính đáng và phấn đấu vươn lên
Tự đặt ra mục tiêu và tự kiên trì thực hiện
Không vì sự ganh ghét đố kỵ mà phải khổ đau, bi lụy
Không sử dụng thủ đoạn để đạt được cái “Tôi”
Làm như vậy là yếu thế!
Và chỉ làm tổn hại đến nhân cách mà thôi
Phải phấn đấu!
Nếu có thất bại thì cũng rút ra được bài học ích lợi
Tôi sẽ cố học!
Bucharest, 1.8.2013
Dương Quỳnh Chi
*****
TỰ SỰ
Những năm tháng qua đi
Ta có gì để lại
Những tháng năm còn lại
Sẽ để gì cho ta
Tuổi xuân đã đi qua
Xót xa cùng luyến tiếc
Biết bao điều da diết
Của một thời xuân qua
Thầm tự trách lòng ta
Tuổi xuân sao quá ngắn
Bao nỗi niềm cay đắng
Ôm mộng mãi một thời
Tâm sự lại đôi lời
Về cuộc đời buồn tẻ
Hỡi những người đang trẻ
Đừng để phí tuổi xuân
Hãy sống với bản thân
Đừng quá nhiều mơ mộng
Cuộc đời dù có rộng
Nhưng của mình ít thôi
Cái gì đã qua rồi
Mãi mãi không lấy được
Cho dù có hối tiếc
Càng thêm sầu ích chi
Âu sầu nào được gì
Cho càng thêm cay đắng
Trời có mưa có nắng
Cuộc đời khác gì đâu
Đừng ôm đắng ngậm sầu
Phải sống bằng lý trí
Hãy xét suy thật kỹ
Rồi cương quyết những gì
Đừng sống quá nhược si
Để ôm sầu nuốt hận./.
Bucharest, 2013
Bùi Quang Minh