Bạn đọc viết

BĐV – Ngày này nhớ Mẹ

9:53 chiều | 08/03/2013

 

Ngày này nhớ Mẹ

 

Tuổi thơ con, Mẹ chẳng có tháng Ba ngày Tám
Suốt cuộc đời Mẹ bận bịu lo toan
Làm sao để cùng Cha nuôi cả đàn con
Khỏe mạnh lớn khôn, giỏi giang và đức hạnh ?

Cùng với Cha, mẹ oằn lưng dưới gánh nặng
Ôi ! Bờ vai nhỏ nhoi gầy guộc theo thời gian
Gương mặt đẹp thủa nào đã thoáng những nếp nhăn
Đôi bàn tay nổi những đường gân xanh lam lũ…

Mấy chiếc áo Mẹ dùng ngần ấy năm đã cũ
Có sao đâu, mới-bền-đẹp để cho con
Khéo vén vun để mọi thứ được vuông tròn
Cắt may, đan len, đồ xôi, bốc thuốc…

Trong mắt con, chẳng thứ gì mẹ không làm được
Chẳng chướng ngại nào Mẹ không vượt lên trên
Cuộc đời lắm chông gai cũng chẳng khiến Mẹ phiền
Mẹ chỉ cứ làm và làm, chẳng bao giờ đòi hỏi…

Chúng con biết chỉ có một điều Mẹ mong mỏi
Mong cho đàn con khỏe, thật giỏi, thật ngoan
Khôn lớn trưởng thành, biết mở rộng tình thương
Gắn bó, sẻ chia, nâng niu, đùm bọc…

Tấm gương Mẹ suốt đời con xin học
Nhân hậu, thẳng ngay, tận tụy hết lòng
Với người thân cũng như với người dưng
Không phân biệt, đều chung một tình thương rộng lớn…

Giờ đã được làm Bà, con tự hào vui sướng
Lòng ngập tràn vô hạn niềm biết ơn
Ơn Mẹ Cha-người đã sinh dưỡng chúng con
Đã khổ công luyện rèn để hiến cho đời những người con có ích.

Đến lượt mình, chúng con xin đảm đương trọng trách
Nối dõi tông đường, giữ lề thói nếp nhà ta
Con cháu của ông bà dù có ở vạn dặm cách xa
Vẫn giữ tiếng ta, vẫn một lòng hướng về nơi chôn rau cắt rốn…

Hôm nay nhân dịp tháng Ba ngày mùng Tám
Nhớ về Người con xin gửi gắm vào vần thơ
Nỗi lòng tri ân sâu sắc vô bờ
Trước mênh mang tình yêu thương của Mẹ./.

 

Hà nội, ngày 8 tháng 3
Lê Việt Liên

 

 

*****

 

 

Mẹ ơi!

 

Mẹ ơi nhớ mẹ vô bờ
Như dòng nước mát hồn thơ tuôn trào
Mẹ như nguồn thác trên cao
Sinh thành dưỡng dục biết bao nhọc nhằn

Mẹ đi về cõi vĩnh hằng
Âm dương cách trở dặm ngàn xa xôi
Mẹ ơi ! con thiếu mẹ rồi
Ngôi nhà của mẹ trên đồi núi xa

Sương khuya tỏa ánh trăng tà
Nhớ hình bóng mẹ nhạt nhòa mông lung
Con thương nhớ mẹ vô cùng
Con mơ con được trùng phùng mẹ ơi!

Đêm về lành lạnh chơi vơi
Càng ngăn dòng lệ càng rơi thêm nhiều
Nhớ nhung bao nỗi phiêu diêu
Tình sâu nghĩa nặng nhiều điều con mong

Ở xa con nhớ trong lòng
Hương thơm một nén con dâng mẹ hiền
Cong làn khói trước vong linh
Cúi xin lậy mẹ yêu thương suốt đời!

 

Bucarest 2/3/2013
Thủy Thi

 

 

***** 

 

 

Những Lá thư không gửi 

 

Anh thân yêu, 
Anh và con đã ngủ lâu rồi, 
Đêm nay lạnh, rét cuối đông giá lạnh 
Ánh đèn khuya hắt lên tường ảo ảnh 
Em ngắm anh và con!

Hạnh phúc nào hơn sau mỗi bận vuông tròn 
Em đón nhận tiếng con gọi mẹ 
Em đón nhận những nụ hôn thật khẽ 
Anh thân yêu biết thương mẹ con em!

Những nỗi niềm lớn nhỏ hiện lên 
Trong suy nghĩ trong những đêm khó ngủ! 
Anh mơ ước lớn lao vũ trụ 
Anh dạt dào như thác lũ ngày mưa!

Em yếu mềm toan tính sớm trưa 
Cho cuộc sống có dư thừa chút đỉnh 
Những buổi chợ đặt ra nhiều phép tính 
Chuyện áo cơm không lơ đễnh bao giờ

Chuyện học hành con nhỏ tuổi thơ 
Mẹ già yếu các em còn khờ dại!
Em chẳng muốn anh bận tâm quan ngại 
Chuyện gia đình nhẫn nại… em lo!

Những lá thư sẽ chẳng gửi bao giờ 
Em không muốn, chẳng bao giờ gửi cả . . . 
Công việc Cơ quan suốt ngày hối hả 
Việc gia đình vất vả sớm hôm!

Phụ nữ chúng em đâu chỉ chuyện áo cơm 
Đã từng trải sau bao ngày đánh giặc 
Những bà Triệu, bà Trưng bất khuất 
Máu anh hùng nhuốm đỏ đất Việt Nam!

Em chẳng nói đâu và cũng chẳng luận bàn 
Về đói khổ gian nan ngày xưa ấy 
Chỉ biết hôm nay đất nước mình lớn vậy 
Cả cuộc đời ơn mãi mẹ Âu Cơ!

Trăm trứng nở ra, ai biết có bây giờ 
Thế hệ chúng mình hạnh phúc tràn tổ ấm! 
Em bé nhỏ yếu mềm chân chậm 
Em lo toan, chân tay lấm đất bùn

Em rau dưa nuôi con lớn khôn hơn 
Anh vĩ đại chớ lọc lừa em đấy! 
Cả một nửa thế gian, chắc các anh đã thấy! 
Nửa cuộc đời sống vậy với hy sinh!

Thôi em dừng đây trái tim nhỏ ân tình 
Lá thư này chẳng bao giờ em gửi 
Anh thân yêu đừng bao giờ xốc nổi 
Đừng bao giờ quá vội… lãng quên em

Đêm dần khuya, em thức với ngọn đèn 
Em lại viết những lá thư không gửi 
Phụ nữ chúng em một đời mong đợi 
Anh lớn lao sẽ chia vợi việc nhà!

  

(Viết cho anh ngày mồng 8 tháng 3)

Phạm Quang Thu

 

 

*****

  

  

Khoảnh khắc đời người

 

Cuộc đời là những khoảnh khắc ghép lại!

Khoảnh khắc ấy chính là sự mê dại…
Trong cơn say ngây ngất của ái tình
Bạn ao ước có được một sinh linh.

Khoảnh khắc ấy chính là giọt nước mắt…
Đứa con yêu cất tiếng khóc chào đời
Làm sao bạn ngăn nổi lệ tuôn rơi?

Khoảnh khắc ấy chính là những niềm vui…
Nghe tiếng “Mẹ” đầu tiên, bạn bùi ngùi
Bạn sung sướng thấy con mình khôn lớn.

Khoảnh khắc ấy chính là nỗi buồn thương…
Tình yêu đầu khiến con bạn vấn vương
Ôm chặt con bạn vỗ về an ủi.

Khoảnh khắc ấy chính là sự tin tưởng…
Khi con bạn suất sắc tại giảng đường
Niềm tin gửi vào người con yêu thương.

Khoảnh khắc ấy chính là nỗi nhớ mong…
Con gái cưng bé bỏng đi lấy chồng
Vui. Buồn. Nhớ. Đêm ngày bạn trông ngóng.

Khoảnh khắc ấy chính là nỗi khát khao…
Đứa cháu ngoại ra đời vui biết bao
Cả gia đình được thỏa lòng mong ước.

Khoảnh khắc ấy chính là sự mất mát…
Tóc bạc dần, đuôi mắt vài vết nhăn
Phảng phất buồn, bạn trăn trở băn khoăn.

Khoảnh khắc ấy chính là sự bình an…
Khi vẫn còn bạn đời để sẻ san
Bạn mỉm cười thấy cuộc đời viên mãn.

Khoảnh khắc ấy có khi trầm khi bổng…
Tạo cuộc sống với muôn sắc muôn màu
Bức tranh đó sẽ  tiếp nối về sau…

Khoảnh khắc ghép cho cuộc đời mai sau.

 

Bucharest, tháng 3.2013
Dương Quỳnh Chi

 

 

 

 

 

 

 

 

Liên kết website