Bài viết về Romania & Cộng đồng người Việt

BV – Thương tiếc Anh-Vị Đại sứ đáng kính

8:28 chiều | 24/09/2013

 

Thế là anh đã mãi mãi xa gia đình, người thân và bạn bè. Sáng qua, 23/09, nghe tin anh đã qua đời vào chiều hôm trước tôi thấy bàng hoàng và thương tiếc anh vô cùng. Cuối tháng 7, trước khi qua Paris tôi còn gọi điện hỏi thăm sức khỏe và nói chuyện với anh. Anh nói sức khỏe bình thường nhưng nghe giọng yếu, tôi thấy lo lo, tuy vậy chúng tôi vẫn hẹn nhau tháng 10 về sẽ gặp mặt Hội Buc’90 của anh thế mà cuộc hẹn đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa.

Khi ở Paris qua Bucaret tôi được biết bệnh tình anh đang xấu đi nhanh, ở xa không đến thăm anh được tôi chỉ biết cầu mong cho anh chóng khỏe tuy biết rằng điều đó thật là khó.

Anh là nguyên Đại sứ Nguyễn Ngọc Sinh, Đại sứ Việt Nam đầu tiên ở Rumani sau khi nước này thay đổi chế độ chính trị và có cộng đồng người Việt làm ăn sinh sống tại đây (1993-1996). Không phải ngẫu nhiên mà chuyện anh ra đi lại được mọi người Việt nam ở đây quan tâm đến vậy. 

 

 

Anh là vị đại sứ đã có rất nhiều đóng góp thiết thực cho sự phát triển của cộng đồng trong những năm đầu tồn tại của Hội người Việt Nam tại Rumani. Người rất tận tâm, gần gũi bà con trong những lúc vui cũng như buồn, đem lại lòng tin, sự kính trọng cho mọi người.

Những năm đó cộng đồng có biết bao là khó khăn, bỡ ngỡ vì là thị trường mới được khai thác.Mọi việc, từ công tác tổ chức Hội người Việt, Hội doanh nghiệp Việt Nam tại Rumani vừa làm vừa tham khảo đã được anh giúp đỡ và ủng hộ nhiệt tình từ địa điểm, nội dung làm việc và các vấn đề liên quan. Tuy rất bận với công tác đối ngoại của Nhà nước nhưng hầu hết các cuộc họp của Ban chấp hành Hội anh đều thu xếp tham dự và góp ý kiến. Nhũng ngày Lễ, Tết anh đến từng khu, từng gia đình thăm hỏi ,chúc Tết, động viên mọi người làm việc và các cháu học hành. Chính vì thế mà tuy anh đã vế Việt Nam nhiều năm mà mọi người và các cháu đều nhớ đến anh. Sinh thời chúng tôi thường nói đùa anh là ‘quan ‘ mà không ‘cách’, tuy là đại sứ nhưng anh sống rất bình dị, không bao giờ có cái nhìn phân biệt giữa mình và mọi người hay giữa người này với người khác. Trong công việc anh rất quyết đoán, tìm tòi cái mới và rất có trách nhiệm. Với người dưới quyền anh sống rất tình cảm, vị tha. Khi trong Hội có việc gì xảy ra anh đều muốn biết cụ thể và tìm cách khắc phục kể cả khi việc đó không hề có liên quan gì đến trách nhiệm của anh. Phải nói rằng trong anh không hề có tư duy “nhiệm kỳ” trong những năm anh đảm nhận công việc tại Rumani.

Sau khi nghỉ hưu anh là vị Đại sứ duy nhất không học ở Rumani nhưng đã tham gia rất nhiệt tình vào công tác của Hội Hữu nghị Việt Nam-Rumani với cương vị là phó chủ tịch trong 2 khóa, 2000-2010. Ngoài ra anh còn thành lập Câu lạc bộ BUC’90 tại Hà Nội mà tôi đã đề cập đến ở trên nhằm tập hợp những người Việt đã học tập, công tác, làm ăn ở Rumani từ sau năm 1990. CLB tổ chức gặp nhau mỗi năm một lần vào mùa thu để thăm hỏi nhau và mừng cho nhau những thành công đạt được. CLB vẫn sinh hoạt đều cho đến khi anh mắc căn bênh hiểm nghèo. Tuy vậy khi đã bị bạo bệnh, mỗi lần đến thăm anh anh đều nhắc đến CLB đó và điều đó cũng lí giải lí do tại sao anh lại hẹn tôi tháng 10 về họp CLB của anh. Lòng tận tụy với công việc, tâm huyết với mọi người của anh luôn được thể hiện cả khi còn làm việc và khi đã nghỉ hưu thật đáng để cho chúng ta học tập.

Nỗi buồn ở xa không đến thắp nén hương để tiễn anh được. Xin chia buồn với gia đình, người thân, bạn bè và cầu mong cho linh hồn anh siêu thoát.

 

Bucaret, 24/09/2013
Hoàng Trung Du

 

 

 

 

 

Liên kết website