Kính tặng: Đất Nước và Nhân Dân Rumani yêu quý, nhân kỷ niệm 50 năm Đoàn 100 lưu học sinh Việt Nam đến Bucaret học tập và tu nghiệp.
Năm mươi năm rồi, nửa thế kỷ đã qua
Rumani, ta yêu Người như mẹ như cha
Sáu năm dài, Người đã nuôi dạy ta khôn lớn
Để khi trở về Đất Mẹ Việt Nam,
Người mãi là Tình Yêu Bất Diệt ở trong ta.
Năm mươi năm trước, một sáng mùa thu, trời se se lạnh
Con tàu lướt nhanh về Bucaret
Qua những cánh đồng mênh mông bát ngát
Ta đến với Người, xứ sở thông xanh
Rumani, Người là Bà Mẹ Hòa Bình!
Ôi Miền Đất thân thương, nơi có dòng máu người Daci dũng mãnh
Từ Iasi xuống Timisoara hay lên những vùng núi cao giá lạnh
Ở bất kì nơi đâu, từ thành thị tới thôn làng
Người vẫn đứng oai hùng, bất khuất, hiên ngang!
*
* *
Những năm học, ta đã được Viện Sĩ Nenitescu thuyết giảng
Được các Giáo Sư dạy dỗ tận tình
Được các Thầy Cô chỉ bảo hết mình
Và các Bạn Bè thương yêu, thân thiết…
Ta đã được xem tượng đài của Brâncusi: “Infinit”
Được đọc văn “Chiếc rìu” của Mihail Sadovianu
Được đắm mình trong “Tình yêu hoang dã” của Zaharia Stancu.
Được xem kịch của Ion Luca Caragiale: “Một đêm giông tố”
Ta đã đến thăm những lâu đài cổ
Thành lũy Orastie trên đỉnh núi cao
Ôi các chiến binh trong những chiến hào
Để giữ Đất này, đâu ngại gì cái chết
Ta đã sống ở Thành phố thiêng Bucaret
Những địa danh nào đã in dấu chân ta?
Công viên Cismigiu, Rạp hát Patria hay Bờ sông Dimpovita
Và mặt hồ Herăstrău, nước xanh trong, thuyền êm trôi như mộng!
Bao nhiêu chiều khi hoàng hôn, gió lộng
Ta đến Operata xem Hồ thiên nga và đến Arteneu nghe Pislaru ca hát
Nghe một khúc Doina nhớ Quan họ quê nhà
Lại rưng rưng những kỷ niệm vỡ oà
Ta đã đến quê em Brasov
Thành phố êm đềm, nước biếc, cây xanh
Đôi mắt em nhìn trong vắt long lanh
Mênh mông như Hắc Hải trưa hè!
*
* *
Ai đã ở nơi đây, khi Mùa Xuân tràn lan xứ sở
Cây cối đâm chồi, rợp mát làng quê
Hoa nở lung linh đỏ vàng rực rỡ
Trai gái đua nhau mùa cưới tưng bừng
Và những Ngày Hè nắng sáng không trung
Bến cảng Constanta , Biển Đen sóng vỗ
Những con tàu vượt gió ra khơi
Đem tình thân đến mọi chân trời
Như tâm hồn người Ru đôn hậu
Ta đã đến vùng Delta Dunării yêu dấu
Từng đàn sếu trắng vỗ cánh tung bay
Những đàn bồ nông bơi lội đầm lầy
Đẹp như một bức tranh thuỷ mặc!
Rồi Mùa Thu sang lá vàng xào xạc
Cúc vẫn toả hương, mây lượn hiền hoà
Văng vẳng trưa êm, đâu đó tiếng gà
Lại làm cho ta nhớ nhà da diết!
Và những Ngày Đông ở Tusnad
Ta đã trèo lên đỉnh cao Carpat
Ngắm nhìn Muntii Bucegi tuyết phủ trắng trời
Ôi, lòng người: ngây ngất, chơi vơi ….
*
* *
Ta đã đến Tu viện Văratec
Luceafrul và Eminescu vẫn lấp lánh tận Trời xa.
Đặt một bó hoa tưởng nhớ nàng Veronica
Đã quyên sinh vì mối tình hai ngả
Một Tình Yêu như tượng đài hoá đá!
Ôi những Tình Yêu vĩnh hằng ly biệt
Ẩn hiện trong thơ của Đinh Hồng Việt:
“Em đi tìm Anh trên Bán đảo Ban Căng
Khắp bốn phương trời mênh mông bát ngát
Câu thơ ngày xưa nghe như câu hát
Mà tim còn đau đến tận bây giờ”.(***)
Câu chuyện ngày xưa chỉ còn ký ức
Đọng lại trong tim như mơ như thực
Một mối tình nồng tuổi trẻ say sưa
Cho đến bây giờ đã hoá Ngày Xưa
Ôi, Ngày Xưa, Ngày Xưa
Bao giờ lại đến Ngày Xưa…..
*
* *
Ta đã yêu Xứ Sở ấy vô cùng
Vẫn nhớ dòng Danuyp xanh, ngàn năm chảy mãi
Vẫn hình dung Mamaia thướt tha bên bờ Biển Đen huyền thoại
Chỉ một mái tóc vàng cũng làm óng ả cả Trời Xuân!
Ôi, năm mươi năm xa quá mà gần
Bán đảo Ban Căng, trời Âu xa tít
Ta muốn ôm Người – Tình Yêu Bất Diệt
Ngàn vạn năm sau ta vẫn bên Người
Miền đất Thông Xanh, nhung nhớ nào nguôi!
NĂM MƯƠI NĂM, MỘT NỬA ĐỜI
RUMANI ĐÓ, CẢ TRỜI YÊU THƯƠNG.
T.P Hồ Chí Minh, 10.05.2015
Khổng Văn Đương
(Cựu sinh viên trường ĐH Bách Khoa Bucaret – Rumania, khóa 1965-1971)
______________________________
(***) Trích thơ Đinh Hồng Việt: “Trời Kỳ Sơn hửng nắng”.
(Theo viromas.org)