Bạn đọc viết

BĐV – Lẽ sống thật là đơn giản

6:59 chiều | 22/10/2012

 

Rồi cuối cùng ai cũng phải ra đi
Người thanh thản, kẻ đớn đau trôi vào quên lãng
Cuộc sống bon chen đọa đày hay ngọt ngào lãng mạn?
Nghĩ sướng đời vui
Nghĩ khổ thêm sầu…

 

I.

Sướng là kẻ phiêu du không biết nắng trên đầu
Không sợ gió mưa rập rình vây bủa
Là khi có một mình hoặc với khách tri âm cũng sâu thẳm cô đơn bên hoàng hôn rực lửa
Trút nỗi niềm vào ly rượu nhạt nhòa quê

 

Sướng là tuổi thơ xưa vun vút cưỡi trâu về
Bỏ cây gạo bị đẽo núm gai sần sùi và khúc chuối ven sông gối đầu lên bờ cát
Nghếch cái tai nghe tiếng sáo diều vi vu hòa tiếng cô bé hàng xóm hát
Ai dám bảo rằng “nhất quỷ nhì ma…”?

 

Sướng là lúc chào đời, núm nhau được bà nội chôn dưới gốc cây khế cơm mát lịm sau nhà
Chập chững lớn khôn giữa những khúc dân ca và lời ru của bà, của mẹ
Thầy Đồ xưa
Thầy lang xưa
Tuổi trẻ tài danh hay chữ nhất vùng đang bận việc quân chưa về thăm thằng bé
Đâu biết nó đã lon ton theo anh chị ngóng quà
Hòa bình,
Người sỹ quan trở về thăm quê hương làng xóm mẹ già
Thăm người vợ tảo tần một nắng hai sương nuôi đàn con thơ dại
Thằng bé ngày nào, chưa biết mặt cha, túm tay mẹ ra chào “anh bộ đội!”
Người cha kéo con vào lòng, nước mắt rưng rưng

 

Sướng là thủa chín mười chạy nhảy tưng tưng
Thèm một củ khoai lang, một bát cơm độn quá nửa sắn ngô ủ trong chăn còn nóng
Gió Bậc Mùa Động Kén vàng.Tơ óng
Bên bếp lửa bập bùng
Bà – cháu – tiếng sa quay…

 

 

II.

Tôi lớn lên hạnh phúc ngập đầy
Thầm kính tổ tiên, biết ơn đời lặng lẽ
Anh cả hy sinh, anh hai chết trẻ
Cha đau dao sắc, ném bỏ dao cầu, từ biệt mẹ già theo tiếng gọi non sông
Các anh chị tôi chưa kịp lớn khôn đã lam lũ ngoài đồng
Cấy lúa, trồng khoai, dãi nắng, dầm mưa, giúp bà giúp mẹ
Chỉ mình tôi được cưng chiều vì vẫn là em bé
Vô tư cắp sách đến trường…

 

Những ngày xa quê hương
Năm tháng ngọt ngào rừng thông tuyết trắng
Nơi có ngọn Carpat xanh và Biển Đen yên lặng
Nâng tuổi hai mươi vỗ cánh vào đời
Tôi có thể nào quên nơi tít tắp chân trời
Đất nước tôi đạn bom thù cày xới
Những Thần Sấm, Con Ma và lũ giặc trời mặt cúi gằm tội lỗi
Chúng mong hủy diệt màu xanh, màu xanh cứ đâm chồi
Trái tim ơi sao quá đỗi bồi hồi
Sáu năm xa quê, sáu mùa thay lá
Lưng Bà trĩu thời gian, tóc Bà bạc ngày nào giờ lan sang Thầy Mẹ
Con đường làng rộng năm xưa cũng teo tóp tre gầy
Năm tháng đạn bom cứa nát đường cày
Tôi còn kịp nếm trận B52 điên cuồng tuyệt vọng
Hà Nội oai linh báo trước ngày toàn thắng!

 

 

III.

Ngày ấy tôi trở về trên cầu Long Biên
Giữa tiếng pháo, tiếng cười và cờ hoa chao nghiêng
Ngây ngất với non sông nối liền một dải
Vĩnh viễn lùi xa những cách ngăn Bến Hải

 

Tôi đi khắp nửa miền đất nước đẹp như mơ
Trải hết Phú Xuân, Đồng Nai, Cần Thơ
Đà Lạt, Vũng Tàu, Côn Sơn, Phú Quốc
Len lách giữa dòng kênh xanh xanh dừa nước
Càng thấy thêm yêu trái đất, bầu trời.

 

Có người con gái dịu dàng đã đến cùng tôi
Chia sẻ buồn vui suốt cuộc đời phiêu lãng
Những đứa con lớn khôn cùng năm tháng
Giang sơn gói trọn căn phòng
Cuộc sống nhọc nhằn
Tiếng cười rất trong
Ánh mắt cũng trong veo như trời, như biển
Ai cũng sống tin yêu và trọn đời dâng hiến

 

 

IV.

Ngoảnh lại sau lưng, tóc sương đời ẩn hiện
Thoắt hơn bốn mươi năm trời tha hương
Bạn bè tôi có người đang nằm ở Trường Sơn đại ngàn mờ sương
Có người đã thành ông, thành bà, thành ngất ngây quan chức
Tôi có gì đâu ngoài máu nóng trong tim căng tràn sinh lực
Cứ lang thang tìm kiếm suốt cuộc đời.

 

Tôi đi khắp non sông, đi khắp đất trời
Biển cả biết tôi yêu, không bao giờ nghiệt ngã
Lòng đất biết tôi yêu đã cho tôi tất cả
Bởi tôi đâu chỉ là tôi
Tôi đã hóa muôn người…

 

 

V.

Những thế hệ cháu con cứ nối tiếp trên đời
Có thể chúng chưa trải nhiều nắng mưa giông bão
Tôi sẽ nhắc chúng biết yêu thêm sắc đào Sơn La, màu dương xanh Côn Đảo
Dạy chúng có trách nhiệm với cuộc đời, với mảnh đất cha ông
Tự hào là dân nước Việt Nam con cháu Tiên Rồng.

 

Nhìn quốc kỳ tung bay trên Cột cờ Hà Nội
Tháp cổ rêu phong, trời xanh vời vợi
Nhớ lời người xưa:”khôn đâu đến trẻ, khỏe đâu đến già
Tôi cầu chúc già vẫn khỏe, trẻ đã khôn
Tổ quốc tôi vững mạnh trường tồn
Sánh vai cùng năm Châu bốn Bể
Chỉ cần muốn, tất cả đều có thể!

 

 

VI.

– Lớn lên con làm gì?
– Con muốn làm người hữu ích
Tôi trả lời Cha tôi
Con tôi đã trả lời tôi
Tổ tiên xưa cũng đã sống thế rồi
Lẽ sống thật là đơn giản
Song nếu sống hết mình, điều vốn tưởng giản đơn kia sẽ vô cùng lãng mạn
Sẽ nâng cánh ta bay kiêu hãnh suốt cuộc đời
Sướng là khi ngoái lại sau lưng, ta có thể mỉm cười…

 

 

Nguyễn Quyết Thắng
Nhà thơ, CSV ĐH Dầu Khí Bucuresti (IPGG 1966-1972)

 

 

 

 

 

 

 

 

Liên kết website