Xuân đến
Xuyên qua sương mù lạnh cóng
Mùa Xuân ào đến mọi nhà
Cành cây khẳng khiu hôm trước
Sáng nay e ấp nụ hoa!
Con chim sẻ rừng tí tách
Chuyền cành hót mách sang Xuân
Oh, bầu trời trưa hửng nắng
Giống em tỉnh dậy mắt quầng
Chào Xuân, chào Xuân mơ ước
Ấm êm về với mọi người
Bao ngày rét như dao cắt
Nắng về đẹp cặp mắt tươi
Chào em, chắc đi trẩy hội
Tết này có vội lắm không?
Chưa chạm tay nhau đã ấm
Lửa yêu bùng cháy rực lòng
Chào em, bánh chưng- bánh tét
Xa nhà vẫn đậm nét quê
Tết về thơm giò, dòn chả
Khéo ngang làng xã chuyên nghề!
Kìa em, bước đi hối hả
Xuân về cho dạ ung dung
Tương lai sáng bừng mọi ngả
Trống quê báo hội Xuân mừng
Đã qua mùa nhiều giông bão
Đã qua đông báo Xuân về
Bước chân em còn gấp gáp
Nét Xuân tươi đến hả hê!
Con sông tìm về biển cả
Hồn ta tụ ở quê hương
Mùa Xuân, mùa Xuân đến lạ
Lòng ta dào dạt yêu thương
Việt Nam,
Đại Việt hùng cường ngàn năm!
Phạm Quang Thu
*****
Mùa hè rực rỡ
Nắng tươi non dát vàng lên mái phố
Rặng cây xanh hoa nở tưng bừng
Không gian ấm mát lành đến lạ
Tiếng chim cu giục dã nhịp vang lừng
Hồ nước sâu xanh trong đến thế
Liễu ven hồ e lệ suối tóc tiên
Con đường ven, cỏ xanh rờn lặng lẽ
Gót bóng hồng lướt nhẹ giữa thiên nhiên
Cả Ngoại ô đã tươi xanh trở lại
Cánh rừng xa vươn mãi tận trời xa
Thảm lúa mì như lúa thời con gái
Vươn mầm non hướng nắng chan hòa
Xa lắm lắm bóng một đoàn tàu hỏa
Lướt rất nhanh giữa biển cả màu xanh
Những khung cửa toa tầu nắng lóa
Như đàn chim hoang lạ chao cành
Ơi mùa hè! Mùa hè rực rỡ
Tạo thiên đường chính ở trần gian
Ta bần thần giữa thiên nhiên- (vô cớ)!
Đẹp lung linh huyền ảo một trưa vàng
Xin chào nhé những bông hoa cỏ dại
Nở miên man không ngại chốn quạnh hiu
Đến bao giờ để có ngày trở lại
Sắp xa rồi lòng bỗng hóa chắt chiu
Xin chào nhé bạn lòng thương yêu nhé!
Những mùa hè yêu thế mùa vàng son
Xin chào nhé những cặp huyền mắt trẻ
Đã cho ta xanh biếc mãi tâm hồn
Phạm Quang Thu
*****
Mùa Thu xứ lạ
Mùa thu, mùa thu
Lá vàng xao xác
Gió chiều rào rạc
Lòng buồn mênh mang
Mùa thu xốn xang
Xanh xanh cốm mới
Mùi thơm mời gợi
Lá thoảng hương sen
Cuộc đời rối ren
Nơi này xứ lạ
Chao ôi nhớ quá
Hà nội. Mùa thu
Bucharest/ 30.8.2013
DQC
*****
Nhớ Trăng Thu
Tiễn đưa vạt nắng cuối hè
Trời Thu trở lạnh gió se se lòng
Thơm sao hương cốm Làng Vòng
Lá sen vương vấn hương đòng lúa non
Sợi rơm vàng thắt cho tròn
Người mê hương cốm có còn nhớ sao
Nhớ Thu Hà Nội năm nào
Mùa Thu Hoa Cúc thấy nao lòng người
Mây Thu lấp lánh rạng ngời
Đường xưa Hoa Sữa tuyệt vời ai ơi
Lối mòn chân chẳng muốn rời
Mùi thơm đượm mãi cuộc đời phương xa
Hiu hiu gió thổi Trăng ngà
Trăng soi Trăng gọi Trăng mà nhớ ai
Nhớ ai thức suốt đêm dài
Nhớ ai mộng ước lâu đài ta xây
Những đêm hò hẹn ngất ngây
Ướp hương tình đẹp đong đầy tình say
Trăng vàng nhớ mãi vòng tay
Dáng xưa nhớ mãi Hồ Tây Thu chiều
Cây buồn lá đổ Thu yêu
Mà sao nhớ mãi Trăng chiều mùa Thu.
Bucarest 2/10/2013
Thủy Thi
*****
Ngày cuối thu
Mùa thu, vết tích chỉ còn
Vài ba chiếc lá quay tròn, nhẹ rơi
Rét về, đông đến thật rồi
Lá vàng phủ kín ghế ngồi công viên
Chẳng còn giọt nắng thần tiên
Hoàng hôn hiu quạnh để buồn cho ai
Lạnh lùng như chẳng đoái hoài
Bánh xe tạo hóa vô tình cứ quay
Giật mình nào biết tỉnh, say
Thu tàn, tàn cả những ngày chờ trông
Nào đâu có đợi mùa đông
Mà rồi cứ đến như không biết gì
Thu tàn hay nỡ bỏ đi
Để còn ở lại sầu bi… cõi trần./.
Bucharest, tháng 10/2013
Bùi Quang Minh
*****
Tôi bồn chồn mỗi mùa thu trở lạnh
Một nỗi buồn nhớ Hà nội, nhớ em
Kem Thủy Tạ bên hồ Gươm sóng sánh
Giọt sương khuya nằm thổn thức bên hồ
Nhớ hồ Tây trăng giỡn nước sóng xô
Phan Đình Phùng đường ngập đầy xác lá
Theo lối quen,
chân cứ đi,
nấn ná
Bước khựng lại!
Bên cửa sổ.
Bóng em.
…
Phan Đình Phùng,
cái “Đại lộ tuổi thơ” đầy mộng mơ và rất thực ấy
cứ làm xao xuyến mãi trong tôi…
Bucharest, Thu 2013
Dương Quỳnh Chi
*****
Mùa Đông ơi đã đến rồi sao
Nghe gió lạnh tràn về mọi nẻo
Trời âm u tàn héo ánh dương soi
Mưa lây phây rắc bụi nước mù trời
Lá khô úa đung đưa rơi vàng phố
Ơh! mùa Thu đã già trong thương nhớ
Con đường quen lối nhỏ bỗng thưa người
Mới hôm nào nắng dát lớp vàng phôi
Nay xám xịt bước chân người qua lại
Mùa đã chuyển cho thời gian đi mãi
Đi xa xăm không ngoái lại mời chào
Sáng hôm nay nghe gió rít trên cao
Chiều tối đã ào ào như bão đến
Ơh! mùa Thu ta chưa từng đưa tiễn
Đông vội vàng tràn đến sáng hôm nay
Hỡi Thu vàng ta chưa kịp vẫy tay
Nét u xám đã báo ngày Đông tới…
Em bất ngờ, sững sờ trong bối rối
Chiếc khăn piêu nằm đợi góc tủ gương
Cứ vững tin mùa Thu còn mãi đợi
Ai dè Đông mang lạnh đến thấu xương
Nhớ khăn thương.
Phạm Quang Thu
*****
Mùa Đông
Lạnh thế
Mùa Đông
Sao không tiếng gió lùa
Buồn thế
Mùa Đông
Dẫu không lời trách cứ
Hỏi nắng sao không đến cùng ta tâm sự
Cứ để mây đen lặng lẽ kéo về?
Có lẽ rồi những lạnh lẽo tái tê
Sẽ như nước đầy vơi thân dã tràng xe cát
Xin hãy lắng nghe êm đềm điệu nhạc
Dẫu rằng ở mãi trùng khơi…
Ở đó sầu đông theo sóng đã tan rồi
Hoà lẫn phù du trai ăn vào hoá ngọc
Niềm vui bỗng bật lên thành tiếng khóc
Nhặt nỗi buồn lên hôn nhè nhẹ ngọt ngào
Ở đó mặt trời sẽ ấm áp làm sao
Làn gió hết cô đơn khẽ chạm vào môi lụa
Ở đó Mùa Xuân dịu dàng hương lúa
Nâng cánh chim xuân bay mãi tới chân trời…
Sao ngọt ngào như thế giấc mơ ơi
Cứ dìu dặt bâng khuâng từng cơn gió
Cứ trăn trở khi Mùa Xuân gõ cửa
Ôi
Sắp phải giã từ
Lần nữa
Mùa Đông!
Mùa đông Hà nội 2013
Nguyễn Quyết Thắng
*****
Tôi nhớ lắm một chiều đông Hà Nội
Gió bấc về se lạnh những hàng me
Cà phê thơm bên quán cóc vỉa hè
Lại hiện về khiến cho lòng bối rối
Đêm thăm thẳm chiều Hồ Tây gió thổi
Khoan khoái sao cái lạnh buốt tê người
Thẫn thờ ngắm lá bàng nhẹ chơi vơi
Chuông đền khuya âm vang trong tĩnh lặng
Xa xa vọng tiếng tầu khua văng vẳng
Khúc rao đêm khắc khoải đến nao lòng
Hoài nhớ về một mối tình trắng trong
Hồn ngẩn ngơ ngóng đông về …
Thổn thức.
Bucharest, 11.12.2013
Dương Quỳnh Chi